TL;DR Khi đời cho bài kiểm tra, học được gì thì học.
Nhắc mình phải lạc quan, nghĩ đến điều tốt đẹp, những bắt đầu sau kết thúc. Dù thế nào, còn có thể lựa chọn phản ứng.
Chọn, không phải để cuộc sống sẽ theo ý muốn.
Chọn, vì dễ hiểu khi chuyện không theo ý mình, nên đối diện phải tích cực để mà không tuyệt vọng. Không chửi thề, không cay cú và order lên một bao thuốc thay vì dĩa beef steak và ly rựu vang khi ra ngoài một mình.
Chọn dừng lại, nghĩa là hết cách rồi, hoặc không khá hơn, hoặc không khác gì. Trở nên tốt hơn nghĩa là không có lựa chọn nào ngoài việc phải tiến về phía trước.
Mày sẽ không biết mình có thể mạnh miệng đến mức nào cho đến khi mạnh mẽ hơn là lựa chọn tốt nhì sau trốn trong phòng tập thể dục cơ sụn
Ờ, và anh nói lý thuyết thì hay lắm. :))
Ok vậy thì,
Thứ nhất, nói dễ hơn làm. Và mấy thằng thích nói chuyện lý thuyết như Đức thì đầy.
Thứ hai, nói dễ hơn làm là điều dễ hiểu. Bởi vậy người ta nhắc đi nhắc lại khác biệt giữa những đứa thành công và tụi loser beta là về thói quen, chứ không phải là khả năng nói lý lẽ. Thói quen tư duy, thói quen làm việc, thói quen nói chuyện, thói quen chăm sóc bản thân…
Trong một tình huống đối diện thử thách và cơ hội, hai người có nhận xét giống nhau, một thằng tặc lưỡi chọn cái dễ vì nó an toàn và không đau đớn. Thằng còn lại dù sợ trong lòng, không thấy thoải mái nhưng vẫn chọn làm việc rủi ro hơn. Nó nghĩ dù thất bại cũng học được nhiều hơn, cơ hội làm lại thì không thiếu, thay vì để bản thân thoải mái với những thứ an toàn, nó sẽ phải sống một cuộc sống tầm thường, nghèo nàn. Nó chọn rèn giũa bản thân bằng những thử thách. Nó nhắc nhở bản thân hướng đến những thứ tích cực như là anh thợ điện … Ờ, nói chung và tóm lại thì thằng ml thứ 2 theo thói quen đưa bản thân vào những tình huống khắm hơn, dù cũng chưa biết cách vượt qua như thế nào. Theo thuyết cục nước đá, nó sẽ thành công hơn vì trãi nghiệm giúp nó bồi đắp skill và tâm lý kiên định để làm được những điều khó hơn.
Thứ ba, nói dễ hơn làm vì mình không biết những điều mình không biết. Dù tính toán thế nào đi nữa, chấp nhận thử thách nghĩa là mình đã lựa chọn làm điều mình chưa biết, mình không biết phải đối diện như thế nào. Thứ mình tự tin dựa vào là những thói quen tốt. Thật sự mình vẫn nên tự tin dù mình không biết mình có gì hết, mình chỉ cần hiểu là; “ok, nó sẽ khó thôi, nhưng dù sao mình vẫn đẹp trai. Muốn làm cái gì giỏi thì làm nó nhiều hơn, thế thôi”.
Thứ tư, nói dễ hơn làm những vẫn còn hơn không dám. Chém gió giỏi còn có thể mua vui. Im lặng và lo sợ thì chỉ có thể tán gái bằng “Hi, em” thôi, để rồi năm ba mươi lăm tuổi móc meo mạng nhện về nhà nhờ mẹ đi kiếm dợ.
Cuối cùng, nói dễ hơn làm nên là học cách viết xuống giấy. Dù sao cũng không chắc sẽ làm được, ít nhất mình còn có thể đem mấy cái thứ suy nghĩ ra làm vui thân mình lúc già, “tuổi trẻ ngày xưa mình cũng có lúc tham vọng thế này”, đúng là chưa trãi sự đời, haha; sau đó xuống dưới nhà hỏi vợ tối nay muốn chồng nấu món gì.
Biết là nói dễ hơn làm, lúc bản thân có ý chí nhưng loay hoay mãi không thể nào tìm ra cách. Điều tích cực là đm mình mới 23 tuổi thôi mà, ra đời cho người ta bốc lột nhiều sẽ biết cách làm thôi. Thất bại thì đã sao chứ, dù sao cũng không biết làm như thế nào. Thôi thì thà thất bại cho mình khôn ra còn hơn là đôi bàn tay chai.
.from kitokip.github.io with love